Ngày Của Mẹ
Hôm nay con viết về mẹ!
Gửi mẹ,
Chắc từ ngày con còn nhỏ mẹ cũng đã biết, con rất thích viết. Con viết rất nhiều, về tình yêu, về cuộc sống, về những suy nghĩ của con đối với con người và cuộc đời, nhưng hiếm khi con viết về gia đình, hay viết về mẹ.
Con nhớ ngày nhỏ khi con còn chưa biết chữ, con cũng thích lấy giấy tập ra viết thư (hay vẽ) loằng ngoằng những con giun cho mẹ, con vừa viết (hay vẽ) lại vừa nghĩ trong đầu những gì con sẽ viết. Rồi sau đó con đưa mẹ đọc và cứ nghĩ là mẹ sẽ hiểu. Chẳng ai dạy hay bảo con làm thế cả, tự con thích vậy thôi.
Ngày hôm nay, chắc con đã đủ lớn – dù vẫn mãi sẽ là đứa con nhỏ của mẹ, đủ lớn để viết cho mẹ vài dòng, kể về chính mẹ của con. Vì con tin là, ai cũng có một người mẹ, và mỗi người mẹ lại là một huyền thoại mà con mình phải tự hào, con cũng chỉ là một người con may mắn như thế.
Con tin rằng mỗi người mẹ lại có bài hát ru cho riêng con của mình. Con cũng sở hữu một bài hát ru nho nhỏ - chỉ ba câu thôi, từ mẹ. Giai điệu ấy đã cho con những giấc ngủ yên bình và dù sau này trong cuộc đời con còn yêu hay nghe thêm bao nhiêu bản nhạc bất hủ trên thế gian đi chăng nữa, con cũng không bao giờ quên giai điệu yên bình ấy của tuổi ấu thơ. Những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt ấy, con vẫn khắc ghi trong lòng.
Mẹ dạy cho con nên người từ những câu chuyện mỗi tối. Khi còn nhỏ, con hay nằm kế mẹ ngủ mỗi đêm. Từ những câu chuyện cổ tích mẹ kể con lại học được một bài học nho nhỏ về cuộc sống. Đến cả tận bây giờ, con vẫn có những đêm ngồi với mẹ, dĩ nhiên đã không còn nghe chuyện cổ tích nữa. Bây giờ con và mẹ nói chuyện, và cũng từ những câu chuyện ấy mà con lại tiếp tục hiểu thêm về cuộc đời, làm hành trang cho chính con cả hiện tại lẫn sau này. Như mẹ vẫn thường hay dặn: “Làm người, sống đã khó, sống tốt lại càng khó hơn.”
Mẹ có còn nhớ chuyện “Anh phải sống”? Khi ấy chắc con chỉ vừa năm tuổi hơn thôi, mẹ đã kể cho con nghe câu chuyện này. Con im lặng nghe từ đầu đến cuối và không quên một chi tiết nào. Và đến tận bây giờ con vẫn nhớ như in câu chuyện đó. Niềm yêu thích văn học trong con cũng có một phần từ những câu chuyện mẹ kể.
Ngày nhỏ không vâng lời, con ăn uống lung tung nên thường hay đau bao tử. Có lần con rớt nước mắt không phải vì đau mà vì nghe mẹ nắm chặt tay con mà nói một câu: “Ước gì mẹ có thể đau thay cho con.” Và cứ mỗi việc nho nhỏ đi qua, con lại biết thêm thế nào là tình mẹ.
Nếu cứ kể thế thì chắc phải kể ít nhất thêm hai mươi năm nữa mẹ nhỉ? Vì suốt những năm tháng qua, con vẫn may mắn luôn có mẹ bên cạnh làm người bạn đồng hành.
Lắm khi muốn trở lại thời vô lo, bất cứ khi nào chùn bước lại có thể quay về làm nũng với mẹ. Vì mỗi người mẹ đều là chốn yên bình của con mình. Nhưng con đã là chàng trai hơn ba mươi tuổi, mẹ đã bạc mái đầu nuôi con, nên con không muốn mình mãi nhỏ bé nữa.
Con bây giờ đã lớn nên ít trò chuyện với mẹ.
Con bây giờ đã trưởng thành nên cũng không còn theo mẹ nhiều như xưa.
Con bây giờ có những quyết định riêng đôi khi trái ý mẹ.
Con bây giờ có vẻ xa cách mẹ hơn.
Nhưng thật ra vẫn chẳng có gì thay đổi.
Con biết dù con có lớn đến thế nào, mẹ vẫn không bớt đi âu lo. Vì khi đã yêu thương một ai đó, người ta sẽ không thể nào ngừng quan tâm đến họ.
Và con chỉ muốn mẹ biết thêm một điều, những yêu thương mà mẹ dành cho con, con đều nhận được và ghi nhớ hết.
Cuộc đời con còn dài và con tin mình sẽ còn phải vấp ngã. Con đường con đi còn xa và nó sẽ có nhiều bước ngoặt con không ngờ. Con biết hết và con đã tự trang bị hành trang cho chính mình. Thế nên mẹ hãy bớt lo lắng nếu con có đi sai đường, mẹ hãy bớt buồn khi con không làm được như ý. Vì cuộc sống cần có làm sai mới làm đúng, có thất bại rồi mới có thành công đúng không mẹ? Con còn trẻ nên con sẽ còn cơ hội.
Vì con là con của mẹ. Chặng đường mẹ song hành với con bấy lâu qua, con tin rằng đã đủ cho mẹ thấy công sức dạy bảo của mẹ không hề hoang phí. Con vẫn luôn sống để mẹ cảm thấy tự hào. Thế nên hãy an lòng mẹ nhé.
Người Á Đông thường rất ít khi biểu lộ tình cảm trực tiếp. Nhưng con đã học được một bài học rất quý giá mẹ à, đó là yêu thương cần phải được nói ra, bằng cách này hay cách khác.
Ngày của Mẹ con chẳng thể tặng mẹ hoa hồng. Con cũng chưa giỏi giang đến nỗi có thể nấu cho mẹ một bữa ăn ra trò. Con chỉ có thể làm điều bấy lâu nay con làm tốt nhất, viết về lòng mình.
Con biết tình yêu của con dành cho mẹ không thể nào lớn hơn tình mẹ dành cho con. Nhưng cũng như ngày xưa mẹ thường hay nói với con, hôm nay con cũng chỉ làm lại điều ấy, nói với mẹ một câu thật đơn giản:
Con yêu mẹ thật nhiều!
Nhận xét
Đăng nhận xét